Trong kí ức của tôi có một Đặng Thái Sơn thời ấu thơ lanh lợi hoạt bát, thích nhập bọn với tụi con gái và hào hứng chơi những trò rất con gái, một cậu bé dễ gần dễ thương và không khép kín lập dị như thường thấy ở các thần đồng âm nhạc.
Tôi cũng giữ nhiều kỉ niệm về Sơn thời thanh niên tháo vát nhanh nhẹn, mua sắm khéo, nấu ăn cũng không xoàng, nói năng đáo để, mỗi lúc Sơn trề môi dài giọng: “Úi giời ơi!” thì cứ coi chừng.
Sơn ngày xưa bề ngoài có vẻ nhỏ nhẹ rủ rỉ thế thôi, chứ thực ra nghịch ngầm và bướng bỉnh. Còn Sơn tuổi trung niên thì sao?