Quang Lý đi nhé, chim én hiền lành!
Tôi và Quang Lý thường hát chung bài Tạm biệt chim én, bài này mở màn những đêm du ca và kiếm được rất nhiều tiền cho lũ trẻ mồ côi.
Ngày đó, tôi mới đi từ thiện ở Nga về, quyết định đi hát từ thiện ở Việt Nam với nhóm Du ca đồng nội, anh là người đầu tiên tham gia với tôi.
Một buổi sáng, Lý khệ nệ vác tới đóng góp... một cái trống, không biết kiếm đâu ra, tiếng rất hay.
Nhiều người hát Tạm biệt chim én như Ngọc Tân, Ngọc Bích, Mỹ Tâm, nhóm AC&M... Họ hát đều hay. Nhưng không biết sao, tôi chỉ thích hát với Quang Lý.
Giọng Lý cất lên như sương bay, hình như Lý không hát, anh chỉ hé môi cho sương khói bay ra như những cánh nhạc bay: Tạm biệt chim én xưa... Tạm biệt những giấc mơ...
Tôi hay đùa với khán giả khi giới thiệu: “...Sau đây là bài hát Tạm biệt chim én do giọng ca chim én - Quang Lý hát song ca cùng tôi - chim cú!”.
Vậy mà, giờ đây, bạn bay thật rồi, Lý ơi... Bạn đã bay đi mãi mãi. Bạn bỏ lại một bài hát, không thể hát được nữa, nếu chỉ còn một bè trầm khô, lạnh của con chim cú còn lại.
Chợt nhớ loài bạch điêu quen sống có đôi. Một ngày cái chết chia lìa, con còn lại hát khúc cuối cùng rồi đâm đầu vào đá. Khúc ca cuối ấy mới thảm khốc làm sao.
Lý và Trương Đông Nhân thân nhau, bằng tuổi nhau và đều thua tôi có hai tuổi. Lẽ ra chúng tôi là bạn, nhưng cả hai đứa muốn được tôi coi là em, là đệ tử. Chả thế một ngày nghe đồn bậy, anh Tiến vượt biên sang Thái, Lý ngồi khóc, thằng Nhân thức suốt đêm... hết gói ba số.
Sáng nay, nghe tin Lý bay xa rồi, tôi gọi Nhân, mới biết gia đình Lý từng sống ở Thái Lan rồi về nước đóng góp theo tiếng gọi Cụ Hồ. Thảo nào, tôi đã ngờ ngợ.
Lý hiền như người Thái. Người xứ sở ấy, tiếng trong như suối rừng, mắt hiền như Phật. Gặp ai cũng chắp tay chào và cài hoa lên ngực khách đến nhà. ...Chim én đã mãi bay đi.
Tôi thì cũng có ở lại lâu đâu, đang khỏe mạnh, chạy tập thể dục giống Lý sáng nay, Trời gọi thì đi thôi. Chuyện nhỏ!
Cái chết là chuyện nhỏ, không có gì phải quá bận tâm. Sống mới khó, sống làm người lại còn khó gấp trăm. Người ta nên bận tâm từng giây phút sống, có thực là hạnh phúc không.
Có thực là đang sống không, hay đã chết lâu rồi, chỉ còn là cái bóng đi trên đời. Có thực đã từng sống là người, có lòng tốt và dũng cảm không, hay vẫn là một con vật hèn hạ, tưởng mình được tự do và có quyền như con người.
Và nếu đã từng được làm người rồi, thì đã từng yêu và được yêu chưa...
Lý của anh là nhất, em đã sống đích thực và ra đi để lại một tiếng chim thiêng.
Đồng nghiệp yêu em, học trò thương thầy. Với vợ, con, em là người chồng, người bố quá lý tưởng. Chỉ có với anh thì mắc “lỗi”.
Về Vũng Tàu hát không ghé thăm anh. Đợi đấy, anh xuống tuyền đài hay bay cùng em trong ngàn năm mây trắng thì cũng tìm “phạt” em.
“Chim én của anh, bay đi, bay mãi đi, tạm biệt, tạm biệt... tạm biệt chim én”.
Đấy là đoạn đọc cuối của tôi, trên nền tiếng hát Quang Lý “em như chim bay xa... em như chim bay xa” xa dần, xa dần... Khi nhạc tắt dần, để làm đoạn kết bài hát, hai anh em thường diễn như vậy.
Không còn diễn nữa. Bài hát bây giờ thật như giọt nước mắt vĩnh biệt bạn cố tri xa dần về miền cực lạc.
Quang Lý đi nhé, chim én hiền lành. Bay đi cùng ngàn mây trắng nhé.
Nhớ em buồn muốn khóc.
(Nguồn: http://tuoitre.vn)