Kỷ niệm về một bài ca
Năm 1972, tôi đến với một trung đội nữ Thanh niên xung phong chốt ở đèo Đ., một trọng điểm hết sức ác liệt trên tuyến đường miền Tây. Trung đội trưởng trung đội này tên là Hạnh, thuộc diện “gái một con trông mòn con mắt”, chẳng một ai gặp cô mà không xốn xang, mong ước...
Đấy lại đúng vào một đêm trăng, máy bay Mỹ còn lảng vảng ở phía trước, tôi thấy các cô gái này ngồi bên nhau trên sườn núi và hát. Tiếng hát xiết bao trìu mến và cảm xúc. Bài hát rằng: “Con thương ơi, con quý ơi, địu con đi nhà trẻ con chơi…”.
-Các em còn trẻ, đã có người yêu chưa mà thích hát bài này? - Tôi hỏi.
Các cô trả lời rằng:
-Đấy là nỗi lòng của trung đội trưởng của chúng em, và cũng là mong ước của chúng em khi hết giặc.
Được biết tới đây tôi sẽ ra Hà nội công tác, trung đội trưởng Hạnh đưa tôi một giò phong lan rất đẹp: “Nhờ anh chuyển tới chị Thu Phương đã hát bài này rất hay ở trên đài mà chúng em được nghe để hát theo và nhập tâm từ bao giờ. Ấy là bài hát mà chúng em ở đây yêu thích nhất, và cũng là giọng hát mà chị em chúng em yêu thích nhất. Xin cám ơn vô cùng chị Thu Phương”.
Tôi đã mang giò phong lan nở những bông hoa tím rất đẹp ấy ra Hà nội. Và rồi tìm đến 5 Nguyễn Thượng Hiền - nhà chị Thu Phương khi ấy là ca sĩ của Đoàn ca nhạc Đài Tiếng nói VN để tặng chị.
Chỉ có một sự thật này mà khi trao tặng hoa cho chị, tôi đã không dám nói: chỉ ít ngày sau, trung đội trưởng Hạnh - cô gái đã gửi lại con cho bà nơi hậu phương để xung phong ra trận, cô gái đêm đêm trong lửa đạn luôn nhớ về con và thầm thì hát “con thương ơi, con quý ơi “, cô gái yêu quý vô cùng tiếng hát chị Thu Phương ấy đã hy sinh trong một lần B52 đánh xuống cung đường và tiếng hát như vẫn còn dang dở trên môi…
Địu Con đi nhà trẻ - Sáng tác: Đào Ngọc Dung - Trình bày: Thu Phương và tốp ca nữ đoàn CMNDTW
>