Phố, mùa ngâu. Mưa lây rây, có khi như “Giọt mưa thu” của Đặng Thế Phong vậy. Ấy là, tôi nghĩ theo cách của riêng mình. Mưa sà trên giàn hoa giấy. Sắc hồng của hoa rực rỡ trong khu vườn mà ngày ngày bàn tay nhăn nheo của người nhạc sĩ già vẫn bắt từng con sâu, xới từng vun đất. Vườn bừng sắc xanh. Người gầy tóc bạc. Lọng khọng chừng mươi bước, đôi chân mỏi rã, tấm lưng còng túa mồ hôi. Mưa này ông nhớ, những ngày thu, đã xa...