GIÓ VÀ MƯA
N/A

GIÓ VÀ MƯA

30/11/2012

 

 GIÓ VÀ MƯA

Nhạc và Lời: Trần Văn Phúc

 Đêm nay, mưa bay bay

Từng giọt mưa lẻ loi rơi hoài trên phố vắng...

 

Gió và Mưa (ảnh: Trần Văn Phúc)

 

Tôi đã thức trọn đêm giao thừa, một mình đi lang thang dưới mưa bụi bay giữa phố phường Hà Nội để viết nên những câu hát như thế. Hình ảnh “mưa bay” với nhiều người có thể quá quen thuộc, quen thuộc đến nhàm chán, thậm chí là sáo rỗng. Nhưng với em, một người phụ nữ sống gần trọn kiếp nhân gian mà vẫn đang lẻ loi độc hành trên cõi đời chỉ với duy nhất một điều ước, thì hình ảnh mưa rơi thật ý nghĩa vô cùng. Điều ước của em nhỏ nhoi và giản dị, rằng khi những giọt mưa tan biến trong đêm tối cuốn trôi đi tất cả cái giá lạnh để đón một ngày mai tươi sáng và ấm áp, khi đó em sẽ tìm được một bàn tay yêu thương nâng đỡ, em sẽ có một bờ vai vững chắc để dựa…

 

 Hồng Dung (ảnh do ca sĩ cung cấp)

 

Đêm cuối cùng của năm cũ dần qua, mùa xuân ngập tràn sức sống đang chờ đón. Vậy mà điều ước của em vẫn mãi mãi chỉ là điều mơ ước. Và tôi viết:

 

Gió làm cho mưa buồn

Mưa, mưa khóc ướt đêm nay

Đêm, đêm trở lạnh

Gió lạc bước vào đông

Mưa âm thầm khóc mãi

Đợi gió về bão giông

Mưa âm thầm khóc mãi

Đợi gió về bão giông…

 

Lần đầu tiên nghe ca sĩ Hồng Dung hát, em lặng đi, và em khóc. Em kể cho tôi nghe, nhiều đêm, rất nhiều đêm em đã mơ thấy một mình đi trên phố vắng, em đi mãi, đi mãi cho đến tận nơi cuối trời, nơi ấy chỉ có gió và mưa rì rầm trong đêm lạnh, em mong chờ tìm được một khu vườn hạnh phúc, ở đó có cỏ cây hoa lá làm bầu bạn, có trăng sao để mỗi đêm em ngước lên thỏa thích ngắm nhìn…

 

Gió hãy về đây (Ảnh: Trần Văn Phúc)

 

Gió ơi, gió về đây

Đừng để mưa âm thầm mưa mãi đợi

Gió mải đi gió không trở lại

Mưa thì thầm nhớ mong…

 

Ca khúc “Gió và Mưa” được tôi viết bằng cảm xúc tâm hồn trong đêm giao thừa, khi những hạt mưa bụi lất phất rơi trên đường phố báo hiệu mùa xuân đến, khi trên bàn thờ mỗi gia đình đang thơm ngát khói hương trầm với mâm cỗ cúng tiễn đưa thần năm cũ và nghênh đón thần năm mới đến xông nhà, bên bàn tiệc trà của nhà nào cũng đầy ắp tiếng cười, mọi người vui vẻ chúc tụng mừng tuổi nhau, người ta bàn về chuyện năm mới, bàn về những dự định gần xa trong tương lai. Mùa xuân bao giờ cũng mang đến cho con người niềm tin và hi vọng, trong không khí vui tươi rộn ràng ấy, tôi lại nghĩ cuộc đời mỗi con người đều qui về hai chữ sắc không. Tình yêu cũng thế, chuyện đến và đi âu cũng là lẽ thường tình, thậm chí chẳng mấy chốc sẽ rơi vào quên lãng, chỉ có nỗi buồn thì luôn ở lại trong lòng người và trở thành hành trang kỉ niệm để rồi dù có đớn đau thì người ta vẫn cứ vịn vào đó mà tiếp tục bước những bước thăng trầm tiếp theo của đường đời.

 

Với những cảm xúc như thế, ca khúc thoát khỏi sự chi phối bởi cấu trúc âm nhạc mà đáng ra nó phải có. Cao trào xuất hiện ở ngay đầu ca khúc, cũng có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào theo dòng cảm xúc, nó dâng lên từng đợt, từng đợt, như những trận gió bay vút lên cao rồi chơi vơi lẻ loi, sau đó lại lắng xuống, ngưng đọng tựa như những giọt mưa rơi rơi. Hình ảnh Gió và Mưa bám đuổi, hòa quyện hay tách xa nhau được thể hiện qua những đảo phách, qua những tiết nhạc ngắn xen kẽ dàn trải tạo cảm giác vừa day dứt vừa buồn mênh mang, vừa hụt hẫng vừa trống vắng cô đơn…

 

Đêm nay mưa bay

Mỏng manh

Mỏng manh

Những giọt mưa mỏng manh

Rơi

Rơi

Rơi hoài trên phố vắng

Mưa nhuộm trắng đêm nay

Mưa buồn hết đêm nay…

 

Đêm nay trời trở lạnh (Ảnh: Trần Văn Phúc)

 

1
Tác phẩm: 

Âm thanh cùng tác giả

Không tìm thấy nội dung theo yêu cầu.